Hơn ba mươi năm công tác trong ngành Giáo dục, nhưng có đến 10 năm chị làm việc dưới mái Trường THCS Trần Quang Khải, chị đã tận tụy đóng góp công sức của mình cho ngành giáo dục nói chung và cho sự phát triển đi lên của nhà trường nói riêng. Bao nhiêu năm chị đã “Lái đò tận tụy ươm mầm ước mơ”. Giờ đây khi đã hoàn thành “sứ mệnh” được giao, chị “buông chèo, gác mái” và trở về với cuộc sống thanh nhàn, tiếp tục vai trò của một người vợ, người mẹ….Biết bao kỷ niệm vui buồn, biết bao nhiêu lưu luyến vơi đầy:
“Bao năm chung một mái trường
Tình là đồng nghiệp, nghĩa là tình thân
Năm nhăm tuổi, đâu đã già
Về nghỉ chế độ, phải xa mái trường....”
(Trích - Ngô Thị Kim Oanh)
Được về nghỉ theo chế độ đó là thuận theo lẽ tự nhiên, song đến lúc phải chia tay chúng tôi ai cũng cảm thấy lưu luyến khi phải xa một đồng nghiệp, một người chị lớn của đại gia đình Trần Quang Khải thân thương.
Trong giờ phút chia tay đầy xúc động, cô Dân đã đọc bài thơ “Vần thơ cuối ngày” tự làm tặng tất cả CB-GV-CBV của nhà trường. Xin được trích lại nguyên văn bài thơ:
VẦN THƠ CUỐI NGÀY
Thấm thoát mà đã được mười năm
Tôi đến trường Anh(*) chiều nắng vàng
Mùa thu vương vấn màu hoa cúc
Giọt nắng bên thềm đan tóc Anh.
Mười năm chung sống đã qua nhanh
Kỷ niệm buồn vui cứ lẩn quanh
Tôi muốn sẻ chia nhưng lời nghẹn
Chỉ gửi lại Anh những ánh nhìn.
Mong rằng qua ánh mắt tôi trao
Anh hiểu rằng tôi gửi lời chào
Mười năm tôi sống cùng anh đấy
Kỷ niệm muôn vàn nổi xôn xao.
Tôi rời xa Anh chẳng mùa thu
Ve sầu, phượng thắm chẳng sang đâu
Bàng xanh, hoa trắng đầy bóng mát
Cây giấy sân trường sặc sỡ hoa.
Mong Anh vẫn trẻ đẹp như xưa
Vẫn khỏe bình yên vẫn đợi chờ
Mở rộng, vươn cao nhiều thành tích
Tầm nhìn chiến lược đã hằng mơ.
Tôi gửi tình yêu đến mọi người
Vui buồn sẻ ngọt cùng nhân đôi
Đường dài lắm dốc cùng vượt khó
Ấm áp vòng tay rộng tình người.
(Bài thơ của cô Trần Thị Dân)
(*)Trường THCS Trần Quang Khải
Thay mặt lãnh đạo nhà trường, BCH/CĐCS và tất cả CB-GV-CNV trong trường, chúc chị luôn sống vui khỏe, hạnh phúc bên gia đình.


